Được dẫn dắt bởi 3 Tiến sĩ Yaghoob Farnam, Christopher Sales và Caroline Schauer, các nhà khoa học tạo Đại học Drexel ở Philadelphia bắt đầu bằng một chủng vi khuẩn có tên Sporosarcina pasteurii. Sử dụng một quy trình có tên kết tủa canxi carbonate vi khuẩn do gây ra, vi khuẩn này có thể chuyển đổi canxi clorua thành canxi carbonate vốn là một loại xi măng tự nhiên.
Các nhà nghiên cứu tiến hành trộn S. pasteurii với một loại xi măng thường sử dụng làm đường cùng với dưỡng chất cần thiết cho vi khuẩn. Kết quả là một loạt các mẫu bê tông mà sau đó được cho tiếp xúc với dung dịch caxi clorua trong khoảng thời gian 28 ngày.
Khi so sánh với các mẫu bê tông truyền thống cũng được tiếp xúc với chất khử băng, các mẫu chứa vi khuẩn được phát hiện có hàm lượng CAOXY thấp hơn nhiều. Điều này là do, bằng cách chuyển đổi canxi clorua thành canxi carbonate, vi khuẩn sẽ ngăn canxi clorua phản ứng với canxi hydroxit.
Ngoài ra, bằng cách phân tích các vi lỗ trong bê tông đặc biệt và cách mà nó phản ứng với rung động âm thanh, người ta khẳng định rằng vật liệu gần như không bị xuống cấp. Thực tế, có khả năng việc hình thành canxi carbonate bên trong bê tông thực sự có thể tăng cường độ bền của nó.
Và như một phần thưởng bổ sung, vì vi khuẩn S. pasteurii xuất hiện tự nhiên và không có khả năng gây bệnh nên bê tông chứa nó không đặt ra bất kỳ nguy cơ nào cho môi trường hay sức khỏe con người.
LH (New Atlas)